Бесплатно

Truy Tìm Người Hùng

Текст
Из серии: Chiếc Nhẫn Phù Thủy #1
0
Отзывы
Отметить прочитанной
Шрифт:Меньше АаБольше Аа
*

Thor thấy mình đang đứng trên đỉnh núi, nhìn bao quát toàn bộ Vương quốc Nhẫn. Trước mắt cậu là Kinh thành của Ðức Vua, lâu đài, chiến lũy, vườn tược, cây cối và những quả đồi xa tít tắp đến khuất tầm mắt—muôn hoa đua nở trong mùa hè. Những cánh đồng đầy trái ngọt và những bông hoa khoe sắc thắm, vang vọng đâu đó là thanh âm của những lễ hội.

Nhưng khi Thor chầm chậm quay sang, nhìn kỹ mọi thứ, cánh đồng cỏ xanh mướt đã thành màu đen. Quả rụng đầy dưới gốc cây. Chẳng mấy chốc cây cối trơ trọi, cành lá xác xơ. Những bông hoa héo quắt, và, trong sự hãi hùng của cậu, những tòa nhà lần lượt sụp đổ, cho đến khi toàn bộ vương quốc chẳng còn gì ngoài một đống đổ nát, trơ trọi sỏi đá và gạch vụn.

Thor nhìn xuống và bỗng nhiên thấy một con Bạch xà vương to lớn đang trườn quanh chân mình, cậu đứng đó, bất lực, vì nó đã quấn chặt lấy chân cậu, sau đó là đến thắt lưng, cánh tay. Cậu cảm thấy ngạt thở, sự sống đang leo lắt, rồi con rắn quấn toàn bộ thân thể cậu, nó bò lên đến mặt, áp sát và nhìn cậu trừng trừng, cái lưỡi dài thè ra với tiếng phì phì gần chạm vào má Thor. Và sau đó nó há rộng miệng, để lộ chiếc nanh lớn, bổ đầu về trước, nuốt trọn khuôn mặt Thor.

Thor hét lên, sau đó nhận thấy mình đang đứng đơn độc trong tòa lâu đài của Ðức vua, nó hoàn toàn trống không, không ngai vàng nơi Ðức vua thường ngự trị. Thanh gươm Ðịnh mệnh nằm chỏng trơ trên mặt đất, không ai động đến. Mọi cánh cửa đều vỡ tan tành, kính màu vỡ vụn chất đống trên sàn đá. Cậu nghe thấy tiếng nhạc ở phía xa, hướng về phía có tiếng nhạc và đi qua hết căn phòng trống này đến căn phòng trống khác. Cuối cùng cậu cũng đến được cánh cửa đôi khổng lồ, cao một trăm thước, cậu mở chúng bằng tất cả sức lực.

Thor đứng ở lối vào sảnh yến tiệc hoàng gia. Trước cậu là hai bàn yến tiệc chạy dài ngang phòng, ngập ngụa thức ăn—nhưng vắng bóng người. Ở phía xa của sảnh là một người đàn ông. Ðó là Vua MacGil. Ngài ngồi trên ngai vàng, chiếu tia nhìn về phía Thor. Ông dường như ở quá xa.

Thor cảm thấy phải tiến lại gần Ðức vua. Cậu bắt đầu bước vào phòng, đi giữa hai dãy bàn yến tiệc tiến về phía ông. Khi cậu bước đi, tất cả thức ăn ở hai dãy bàn đều trở nên ôi thiu, đang thối rữa theo từng bước chân cậu, biến thành một màu đen kịt và ngay lập tức bị đám ruồi nhặng bâu kín. Ðám ruồi nhặng hợp thành đàn nhung nhúc với những tiếng vo ve, xâu xé đống thức ăn.

Thor bước đi nhanh hơn, Bây giờ Ðức vua đã gần bên, chỉ cách không quá mười bước chân, khi đó một tên đầy tớ xuất hiện từ mé buồng, mang lên một cốc rượu lớn bằng vàng. Ðó là một một chiếc cốc đặc biệt, được làm bằng vàng ròng và đính lên thành cốc những viên đá hồng ngọc và lam ngọc. Trong khi Ðức vua không chú ý, Thor nhìn thấy tên đầy tớ thả một thứ chất bột trắng vào trong cốc. Thor nhận ra đó là thuốc độc.

Tên đầy tớ mang cốc tiến lại gần hơn, MacGil đưa tay xuống và cầm nó bằng cả hai tay.

“Không!” Thor la lên.

Thor lao lên phía trước, cố gắng hất cốc rượu ra khỏi tay Ðức vua.

Nhưng cậu không đủ nhanh. MacGil đã uống một ngụm lớn rượu. rượu rớt ra cả hai bên má, chảy xuống ngực, và ông đã uống xong ngụm rượu.

MacGil quay lại và nhìn thấy Thor, đôi mắt mở to. Ông đưa tay lên giữ chặt cổ họng, nôn khan, rồi ông quỵ người xuống và ngã vật ra khỏi ngai vàng; đổ sang một bên, gục xuống sàn đá cứng. Vương miện lăn ra ngoài, chạm vào sàn đá cùng những tiếng kêu âm vang, nó lăn tròn vài thước.

Ông nằm đó, bất động, mắt mở, và đã băng hà.

Con Estopheles xà xuống, đậu trên đầu MacGil. Nó đứng đó, hướng về phía Thor và rít lên. Những âm thanh rợn người, làm Thor thấy lạnh sống lưng.

“Không!” Thor la lên.

*

Thor tỉnh giấc cùng với tiếng la hét.

Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở nặng nhọc, cố gắng đoán định mình đang ở đâu. Cậu vẫn đang nằm trên mặt đất, trên đỉnh núi của Argon. Chắc cậu đã ngủ rất say ở đây. Sương mù đã tan và khi cậu ngước lên nhìn thì đã thấy ánh bình minh. Mặt trời đỏ như máu đang ló dạng phía chân trời, thắp sáng một ngày mới. Cạnh bên, con Kron đang kêu ư ử, nó nhảy vào lòng, liếm mặt cậu.

Thor ôm con Krohn bằng một tay trong khi hơi thở vẫn còn khó nhọc, cố gắng đoán xem mình đang thức hay ngủ. Phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng cậu có cảm giác như thực.

Thor nghe thấy tiếng rít và quay lại nhìn thấy con Estopheles đang đậu trên một mỏm đá, chỉ cách vài bước chân. Con chim to lớn nhìn về phía cậu và rít lên, hết lần này đến lần khác.

Âm thanh làm Thor sởn gai ốc. Nó giống như tiếng rít trong giấc mơ của cậu, và lúc này cậu biết, biết rất rõ, giấc mơ đó là một thông điệp.

Ðức vua sẽ bị hạ độc.

Thor nhảy dựng lên và trong ánh bình minh, cậu lao nhanh xuống núi, hướng về phía Cung điện Ðức vua. Cậu phải đến chỗ của Ðức vua. Cậu phải cảnh báo ông ấy. Ðức vua có lẽ sẽ nghĩ cậu bị khùng, nhưng không còn lựa chọn nào khác—cậu sẽ làm bất cứ điều gì để có thể cứu mạng Ðức vua.

*

Thor chạy qua cây cầu kéo, lao như bay về hướng cổng ngoài của tòa lâu đài, thật may mắn, hai vệ binh đứng gác nhận ra cậu là người của đội quân Legion. Họ để cho cậu qua mà không cản lại, cậu tiếp tục chạy, con Krohn chạy ngay cạnh bên.

Thor chạy nhanh qua sân hoàng cung, qua đài phun nước, và chạy đến cổng phía trong tòa lâu đài của Ðức vua. Bốn vệ binh canh gác đứng đó cản lối cậu.

Thor dừng lại, thở dốc.

“Cậu vào đây làm gì, chàng trai?” một trong số bọn họ hỏi cậu.

“Các anh không hiểu đâu, các anh phải cho tôi vào trong,” Thor thở hổn hển. “Tôi cần gặp Ðức vua.”

Các vệ binh nhìn nhau, vẻ hoài nghi.

“Tôi là Thorgrin, thuộc đội quân Legion. Các anh phải cho tôi qua.”

“Ta biết cậu ta là ai,” một trong những vệ binh nói với người trong nhóm. “Cậu ta là một trong những người của chúng ta.”

Nhưng người đứng đầu nhóm vệ binh tiến tới.

“Có chuyện gì mà cậu phải đến gặp Ðức vua?” anh ta nhấn giọng.

Thor vẫn không ngừng thở dốc.

“Chuyện rất cấp bách. Tôi phải gặp Ðức vua ngay tức khắc.”

“Ừm, có lẽ Ðức vua không mong đợi cậu đến, cậu thật không may rồi. Ngài không ở đây. Ðức vua đã đi cùng đoàn xa giá vài giờ trước, để giải quyết việc triều đình. Họ sẽ không quay lại đây cho đến tối, để tham dự buổi yến tiệc hoàng gia.

“Yến tiệc?” Thor hỏi, trái tim đập mạnh. Cậu nhớ lại giấc mơ, những bàn yến tiệc, cảm giác kỳ lạ khi thấy rõ sự chuyển động của cuộc sống.

“Ðúng vậy, yến tiệc. Nếu cậu là thành viên Legion, ta chắc chắn cậu cũng sẽ có mặt ở đó. Nhưng bây giờ cậu đi được rồi, không còn cách nào có thể gặp được Ðức vua. Hãy quay lại đây vào tối nay, cùng những người khác.”

“Nhưng tôi phải để lại cho ngài lời nhắn!” Thor năn nỉ. “Trước bữa yến tiệc!”

“Cậu có thể để lại lời nhắn cho ta nếu muốn. Nhưng ta cũng không thể chuyển nó đến cho người sớm hơn đâu.”

Thor không muốn để lại lời nhắn quan trọng này cho một người vệ binh; cậu thấy điều đó quả thực rất điên rồ. Chính cậu phải chuyển lời nhắn, vào đêm nay, trước bữa yến tiệc. Cậu chỉ cầu sẽ không quá trễ.

CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY

Thor vội vã trở về doanh trại của Legion khi bình minh đã ló rạng, may mắn là cậu đã về trước khi buổi tập bắt đầu. Cậu hết hơi khi về đến nơi, con Krohn ở bên cạnh; rồi cậu nhập bọn cùng các chàng trai khác ngay khi họ thức dậy, bắt đầu trình diện cho các bài huấn luyện trong ngày. Cậu đứng đó, thở hổn hển, một cách vô cùng khó nhọc. Cậu không biết mình có trải qua một ngày tập luyện được không nữa; cậu sẽ đếm ngược từng phút cho đến bữa yến tiệc đêm nay, cho đến khi cậu có cơ hội để cảnh báo Ðức vua. Cậu cảm thấy chắc chắn điềm báo đến với cậu để cậu có thể đưa ra cảnh báo. Số phận của vương quốc được đặt trên vai cậu.

Thor chạy tới bên cạnh Reece và O'Connor khi họ ra bãi tập, trông có vẻ kiệt sức, và bắt đầu xếp hàng.

"Cậu đã ở đâu đêm qua vậy?" Reece hỏi.

Thor ước gì cậu có thể trả lời nhưng chính bản thân cậu cũng thực sự không biết cậu đã ở đâu. Cậu phải nói thế nào đây? Rằng cậu đã ngủ ngoài trời trên nền đất, trên núi của Argon? Thật khó tin, thậm chí đối với chính cậu.

"Tớ không biết" cậu trả lời, không biết làm sao để nói về những điều đó.

"Ý cậu là sao?" O'Connor hỏi.

"Tớ đã bị lạc," Thor nói.

"Bị lạc?"

"Ồ, vậy là cậu rất may khi trở về đúng lúc," Reece nói.

"Nếu cậu về trễ cho các bài tập trong ngày, họ sẽ không cho phép cậu trở lại Legion," Elden nói thêm, tới cạnh họ, đập bàn tay lực lưỡng lên vai cậu. "Rất vui được gặp cậu. Cậu bạn đã bị lạc ngày hôm qua."

Thor vẫn còn ngỡ ngàng về lối cư xử khác lạ của Elden với cậu kể từ lúc họ ở phía bên kia của hẻm núi Canyon.

"Chuyện với chị gái tớ thế nào rồi?" Reece hỏi, bằng một giọng trầm lắng.

Thor đỏ mặt, không biết đối đáp thế nào.

"Cậu có gặp chị ấy không?" Reece gợi ý.

"Có, tớ có gặp," cậu bắt đầu. "Bọn tớ đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Mặc dù chúng tớ phải chia tay đột ngột."

"Ồ," Reece nói tiếp, khi mọi người đều xếp hàng cạnh nhau trước Kolk và những người của Ðức vua," cậu sẽ được gặp chị ấy nhiều hơn tối nay. Hãy mặc trang phục đẹp nhất của cậu. Ðó là buổi yến tiệc của Ðức vua."

Lòng Thor trùng xuống. Cậu nghĩ về giấc mơ của mình và cảm thấy như thể số phận đang đùa giỡn trước mắt và cậu đã bất lực, số phận đã sắp đặt cậu chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn nó xảy ra trước mắt.

"IM LẶNG!" Kolk hét lên khi anh ta bắt đầu cất bước trước mặt các cậu chàng.

Thor đứng nghiêm cùng với những người khác khi tất cả đã im lặng.

Kolk chậm rãi đi lên rồi xuống các hàng, dò xét từng người.

"Hôm qua các ngươi đã có một ngày vui vẻ. Bây giờ là lúc quay về huấn luyện. Và ngày hôm nay, các ngươi sẽ tìm hiểu nghệ thuật đào hào thời cổ xưa."

Tiếng lầm rầm của những gã trai to dần trong hàng ngũ.

"IM LẶNG!" anh ta hét lên.

Các chàng trai lại im bặt.

 

"Ðào hào là công việc khó khăn," Kolk tiếp tục. "Nhưng đó là công việc quan trọng. Một ngày nào đó các ngươi sẽ thấy mình ở đâu đó trong vùng hoang dã, để bảo vệ vương quốc của chúng ta, không có ai giúp đỡ các ngươi. Trời lạnh buốt, lạnh đến mức mà không còn cảm giác ở các ngón chân, trong màn đêm đen kịt và các ngươi sẽ phải làm bất cứ điều gì để giữ ấm. Hoặc các ngươi cũng có thể thấy mình trong một trận chiến, ở đó các ngươi cần ngụy trang để giữ an toàn cho mình khỏi mũi tên làn đạn của kẻ thù. Có thể có hàng triệu lý do các ngươi cần một con hào. Và một con hào có thể là bạn chiến đấu tốt nhất của các ngươi.”

"Ngày hôm nay," anh ta tiếp tục, hắng giọng, "các ngươi sẽ dành cả ngày đào hào, cho đến khi tay các ngươi chảy máu cùng với những vết chai và lưng các ngươi cảm tưởng như sụn xuống, cho đến khi các ngươi ngươi không thể chịu đựng được nữa. Rồi đến lúc lâm trận, các ngươi sẽ thấy nó không tệ.

"THEO TA!" Kolk hét lên.

Tiếng lầm rầm khác vang lên thể hiện nỗi thất vọng lên khi các chàng trai tách ra thành hai hàng và bắt đầu diễu hành trên bãi tập, đi theo sau Kolk.

"Tuyệt," Elden nói. "Ðào hào. Ðó chính xác là điều tớ muốn ngày hôm nay."

"Có thể tệ hơn", O'Connor nói. "Trời có thể mưa."

Họ nhìn lên bầu trời, và Thor phát hiện những đám mây trên cao đang đe dọa họ.

"Có thể lắm," Reece nói. "Ðừng nói mấy điều ám quẻ thế chứ."

"Thor!" Một tiếng quát vang lên.

Thor quay lại thì thấy Kolk đang chăm chăm nhìn cậu. Cậu chạy về phía anh ta, lòng tự hỏi liệu cậu đã làm gì sai.

"Vâng, thưa chỉ huy."

"Hiệp sĩ của cậu triệu tập cậu," anh ta nói cộc lốc. "Trình diện Erec tại sân lâu đài. Cậu may đấy: cậu được miễn nhiệm vụ ngày hôm nay. Thay vào đó cậu sẽ phục vụ hiệp sĩ của mình, như mọi người cận vệ nên làm. Nhưng đừng nghĩ rằng cậu đã thoát khỏi việc đào hào. Ngày mai, khi cậu quay lại, cậu sẽ được đào con hào của mình. Bây giờ thì đi đi!" Anh ta hét lên.

Thor quay lại và thấy những cái nhìn đầy ghen tị của những đứa khác, rồi cậu chạy từ bãi tập hướng về phía lâu đài. Erec muốn gì ở cậu nhỉ? Có gì đó phải làm với Ðức vua sao?

*

Thor chạy qua Kinh thành, rẽ xuống một con đường mà cậu chưa bao giờ đi trước đây, về phía doanh trại của Silver. Doanh trại của họ vĩ đại hơn nhiều so với của Legion, tòa nhà của họ lớn gấp hai lần, dát bằng đồng, và con đường của họ trải bằng đá mới. Ðể đến đó, Thor đã phải đi qua một cổng vòm lớn, nơi có một tá lính của vua đứng gác. Con đường sau đó được mở rộng, kéo dài trên một khu thao trường thoáng đãng, rộng lớn và đỉnh điểm là khu tổng thể các tòa nhà bằng đá bao quanh bởi một hàng rào và được canh gác bởi hàng chục hiệp sĩ khác. Thật là một cảnh tượng hoành tráng.

Thor chạy xuống con đường, đập ngay trước mắt là khu thao trường rộng mở. Các hiệp sĩ đã chuẩn bị sẵn khi cậu xuất hiện, ngay khi cậu còn ở khoảng cách xa; họ tiến tới và đi qua lằn cảnh giới, nhìn thẳng về phía trước, chặn đường cậu với vẻ mặt lạnh lùng.

"Ngươi đến đây làm gì?" một trong số họ hỏi.

"Tôi được thông báo để thực hiện nhiệm vụ," Thor trả lời. "Tôi là cận vệ của Erec."

Các hiệp sĩ nhìn nhau cảnh giác, nhưng một hiệp sĩ khác bước về phía trước và gật đầu. Họ lùi lại, tách vũ khí ra, và cánh cổng từ từ mở ra, tiếng kêu kẽo kẹt của kim loại khi các khớp chuyển động. Cổng thành to lớn, dày ít nhất hai thước, Thor nghĩ rằng nơi này thậm chí còn kiên cố hơn cả lâu đài của Ðức vua.

"Tòa nhà thứ hai bên phải," vị hiệp sĩ hét lên. "Ngươi sẽ tìm thấy anh ta ở khu chuồng ngựa."

Thor quay lại và vội vã xuống con đường qua sân, đi qua một tổ hợp các tòa nhà bằng đá, vừa đi vừa chiêm ngưỡng quanh cảnh. Mọi thứ ở đây đều sáng bóng, không tì vết, được chăm sóc tỉ mẩn. Toàn bộ nơi này tỏa ra ánh hào quang của sức mạnh.

Thor đã thấy tòa nhà, và sững sờ khi nhìn thấy trước mặt mình là: hàng chục con ngựa lớn nhất và đẹp nhất mà cậu từng trông thấy đang được buộc thành nhiều hàng ngăn nắp phía bên ngoài tòa nhà, hầu hết chúng đều được phủ áo giáp. Những con ngựa cừ khôi. Mọi thứ ở đây đều lớn hơn, vĩ đại hơn.

Các hiệp sĩ thực thụ khẩn trương thực hiện công việc ở mọi nơi, mang theo các vũ khí khác nhau, băng qua sân theo lối của họ để đi ra hoặc đi vào các cánh cổng khác nhau. Một nơi đầy bận rộn, và Thor có thể cảm thấy sự hiện diện của chiến trận ở nơi đây. Nơi này không phải là nơi huấn luyện; nó thuộc về chiến tranh. Sự sống và cái chết.

Thor đi qua một lối vào hình vòm nhỏ xuống một hành lang đá tối om và vội vã đi qua hết chuồng ngựa này đến chuồng ngựa khác để tìm Erec. Thor đi đến cuối dãy chuồng ngựa, nhưng cậu không tìm thấy anh ấy.

"Ngươi tìm Erec, phải không?" một người lính gác hỏi.

Thor quay lại và gật đầu.

"Vâng. Tôi là cận vệ của anh ấy."

"Ngươi tới trễ rồi. Anh ấy mới đi ra ngoài, đang chuẩn bị ngựa. Ðuổi theo đi, nhanh lên."

Thor chạy xuống hành lang và phi nhanh ra khỏi dãy chuồng ngựa để đi ra khoảng sân rộng mở. Erec đang ở đó, đứng trước một con ngựa khổng lồ, một con ngựa nòi cừ khôi, con ngựa ô thiện chiến với cái mũi màu trắng. Con ngựa khịt khịt mũi khi Thor đến, rồi Erec quay người lại.

"Em xin lỗi," Thor vừa nói vừa thở hổn hển. "Em đã cố đến nhanh hết mức có thể. Em không định đến trễ."

"Cậu đến vừa kịp lúc," Erec nói kèm nụ cười dễ mến. "Thor, hãy đến chào Lannin đi," anh ấy nói thêm, chỉ vào con ngựa.

Lannin khịt mũi và nhảy dựng lên, như để tỏ thái độ chào đón. Thor bước lên và đưa tay ra vuốt ve mũi con chiến mã; nó hí nhẹ như đáp lại.

"Con ngựa này dành cho cuộc hành trình của ta. Một hiệp sĩ có thứ hạng sẽ có nhiều ngựa, như ngươi sẽ được học. Một con để dành cho đấu thương, một con để chiến đấu, và một con cho đường trường. Con ngựa này sẽ là người bạn thân thuộc nhất của cậu. Nó thích cậu. Ðó là điều tốt."

Lannin ngả người về phía trước và cọ cọ mũi mình vào lòng bàn tay Thor. Thor bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy của con vật này. Cậu có thể thấy sự lanh lợi rạng ngời trong đôi mắt của nó. Thật lạ lùng; cậu cảm thấy như con ngựa hiểu tất cả mọi thứ.

Nhưng câu nói của Erec làm Thor gián đoạn.

"Anh nói về một cuộc hành trình, phải không?" cậu hỏi, ngạc nhiên.

Erec ngừng tay thắt bộ yên cương, quay lại nhìn cậu.

"Hôm nay là sinh nhật ta. Ta đã đủ hai mươi nhăm tuổi. Ðó là một ngày đặc biệt. Cậu có biết gì về Ngày Chọn Lựa không?"

Thor lắc đầu. "Em không hiểu nhiều lắm, thưa chỉ huy; chỉ biết qua những người khác nói."

"Chúng ta, những người hiệp sĩ của Vương quốc Nhẫn phải luôn duy trì, từ thế hệ này đến thế hệ khác," Erec bắt đầu. "Cho đến năm hai nhăm tuổi, chúng ta phải chọn một cô dâu. Nếu đến lúc đó, chưa chọn được ai, thì luật pháp sẽ yêu cầu bọn ta tìm bằng được một người. Bọn ta được cho một năm để tìm người đó, và đưa về. Nếu chúng ta trở lại mà không đi cùng cô dâu, thì Ðức vua sẽ ban cho chúng ta một người, và bọn ta sẽ bị mất quyền lựa chọn.

"Vậy nên, hôm nay, ta bắt đầu cuộc hành trình đi tìm cô dâu của đời mình."

Thor nhìn chằm chằm, không nói nên lời.

"Nhưng thưa chỉ huy, anh chuẩn bị đi ngay sao? Ði một năm?"

Lòng Thor trùng xuống khi nghĩ về điều đó. Cậu cảm thấy thế giới như đang sụp đổ quanh mình. Không phải mãi cho đến thời điểm này cậu mới nhận ra cậu đã dành cho Erec một sự yêu mến; nói một cách khác, anh ấy như một người cha đối với cậu—chắc chắn là hơn người cha mà cậu đã có.

"Nhưng vậy thì em sẽ trở thành cận vệ của ai?" Thor hỏi. "Và anh sẽ đi đâu?"

Thor nhớ lại Erec có ơn với cậu như thế nào, anh ấy đã cứu rỗi cuộc sống của cậu ra làm sao. Tim cậu đau nhói khi nghĩ đến việc anh ấy sẽ ra đi.

Erec cười, nụ cười vô tư.

"Ta nên trả lời câu hỏi nào trước đây?", anh ấy nói. "Ðừng lo. Cậu đã được phân công cho một hiệp sĩ mới. Cậu sẽ là cận vệ của anh ta cho đến khi ta trở về. Ðó là Kendrick, con trai cả của Ðức vua."

Trái tim của Thor đập mạnh khi cậu nghe điều đó; cậu cảm thấy một mối gắn kết mạnh mẽ tương tự với Kendrick, người đầu tiên tìm ra cậu và cho cậu một vị trí trong Legion.

"Cuộc hành trình của ta kéo dài đến bao giờ ...." Erec tiếp tục, "… Ta vẫn chưa rõ. Ta chỉ biết ta sẽ đi về phía nam, hướng về phía vương quốc nơi ta xuất thân, và tìm kiếm một người vợ ở đó. Nếu ta không tìm thấy người đó ở Vương quốc Nhẫn, thì ta thậm chí có thể sẽ vượt biển đến vương quốc của ta để tìm kiếm người đó."

"Vương quốc của anh ư?" Thor hỏi.

Thor nhận ra rằng cậu không thực sự hiểu gì nhiều về Erec, về nơi mà anh đến. Cậu luôn nghĩ rằng anh ấy xuất thân từ chính Vương quốc Nhẫn.

Erec cười. "Ðúng, cách xa nơi đây, băng qua biển cả. Nhưng đó là câu chuyện ở một thời điểm khác. Nó sẽ là một cuộc hành trình dài, là một chặng đường dài, và ta phải chuẩn bị. Vì vậy, hãy giúp ta một tay nào. Thời gian chẳng còn nhiều nữa. Hãy đóng yên ngựa cho ta, và treo vào đó tất cả các loại vũ khí."

Ðầu Thor quay cuồng khi cậu bắt tay vào làm, cậu chạy tới kho đồ trang bị cho ngựa và lấy bộ áo giáp hai màu đen và bạc đặc biệt thuộc về Lannin. Mỗi lần trở lại cậu mang một thứ, đầu tiên cậu đặt áo giáp trên lưng ngựa, với tay lên để khoác tấm áo giáp lên quanh cơ thể khổng lồ chú ngựa. Sau đó, Thor đặt tấm kim loại mạ vàng mỏng lên đầu con ngựa.

Lannin hí nhẹ khi cậu cậu mặc giáp cho nó, nó có vẻ thích thú. Nó là một con ngựa cao quý, một chiến binh, Thor tin rằng, và chính nó cũng cảm thấy thoải mái trong bộ áo giáp như một hiệp sĩ.

Thor chạy trở lại và lấy ra cái đinh thúc ngựa bằng vàng của Erec, và giúp gắn mỗi chiếc lên một bên chân Erec khi anh ấy leo lên ngựa.

"Anh sẽ cần những loại vũ khí gì?" Thor hỏi.

Erec nhìn xuống, trông có vẻ to lớn từ điểm nhìn này.

"Thật khó để đoán những gì ta có thể gặp trong suốt một năm. Nhưng ta cần săn bắn, và bảo vệ bản thân mình. Vì vậy, tất nhiên, ta cần thanh kiếm dài. Ta cũng nên mang theo thanh đoản kiếm, một cây cung, một ống tên, một cây giáo ngắn, một cây gậy, một con dao găm, và tấm khiên của mình. Ta cho rằng thế là ổn."

"Vâng, thưa chỉ huy," Thor nói, rồi bắt tay luôn vào việc. Cậu chạy đến giá vũ khí của Erec, cạnh chuồng của Lannin, và nhìn lướt qua hàng loạt các loại vũ khí. Trước mắt cậu là một kho vũ khí ấn tượng để lựa chọn.

Cậu cẩn thận tháo tất cả các loại vũ khí Erec đã yêu cầu, mang tất cả chúng trở lại cùng lúc và đưa cho Erec hoặc đặt chúng thật chắc chắn trên yên ngựa.

Khi Erec ngồi trên ngựa, thắt chặt chiếc găng tay da của mình, chuẩn bị rời đi, Thor không thể đứng đó nhìn anh ấy ra đi.

"Thưa chỉ huy, em cảm thấy nhiệm vụ của mình là phải đi cùng anh trên cuộc hành trình này," Thor nói. "Xét cho cùng, em là cận vệ của anh."

Erec lắc đầu.

"Ðây là cuộc hành trình mà ta phải đi một mình."

"Vậy ít nhất xin cho phép em được đi cùng anh đến ngã tư đầu tiên?" Thor nài nỉ. "Nếu anh định đi về hướng nam thì em biết rất rõ con đường đó. Em đến từ miền Nam."

Erec nhìn xuống, ra chiều xem xét.

"Nếu cậu muốn đi cùng ta đến ngã rẽ đầu tiên, cũng được thôi. Nhưng sẽ là một ngày cưỡi ngựa vất vả, vì vậy chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Hãy lấy ngựa dành cho cận vệ, ở phía sau chuồng ngựa. Con ngựa màu nâu với chiếc bờm màu đỏ."

Thor chạy lại chuồng ngựa và tìm thấy ngay con ngựa. Khi cậu cưỡi lên nó, Krohn thò đầu ra khỏi chiếc áo của cậu và nhìn lên, rên rỉ.

"Không sao đâu, Krohn," Thor cố trấn tĩnh nó.

Thor cúi người về phía trước, thúc ngựa, rồi phóng ra khỏi chuồng ngựa. Erec đã không chờ để cậu bắt kịp khi anh ấy và Lannin phi nước đại. Thor cố gắng theo sau Erec hết sức có thể.

Họ đi cùng nhau ra khỏi Kinh thành, đi qua cánh cổng thành, khi một số binh sĩ kéo nó ra rồi đứng sang một bên. Một số thành viên của Silver đang đứng xếp hàng, theo dõi, chờ đợi, và khi Erec cưỡi ngựa đi qua, họ giơ tay lên nghiêm chào.

Thor thấy tự hào khi đi bên cạnh anh, là cận vệ của anh, và vui mừng vì được đồng hành với anh, thậm chí chỉ là đến ngã tư đầu tiên.

Có rất nhiều điều Thor chưa nói với Erec, rất nhiều điều cậu muốn hỏi anh, và cậu muốn nói ngàn lời cảm ơn anh. Nhưng không có thời gian, khi hai người phi nước đại về phía nam, liên tục qua khắp các đồng bằng, địa hình thay đổi liên tục khi ngựa của họ đi trên con đường của nhà vua trong ánh nắng xế trưa. Khi họ đi ngang qua một ngọn đồi, từ xa Thor có thể thấy tất cả các thành viên Legion trong một bãi tập, đang còng lưng đào hào. Thor mừng là cậu không nằm trong số đó. Thor nhìn thấy một trong số họ dừng lại và giơ cao một nắm tay trong không trung về phía cậu. Thật khó để quan sát trong ánh nắng mặt trời, nhưng cậu cảm thấy chắc chắn đó là Reece đang giơ tay chào. Thor giơ một nắm tay lại trong khi họ vẫn tiếp tục thúc ngựa đi.

Những con đường lát đá đẹp đẽ nhường chỗ cho những con đường quê không được duy tu: hẹp hơn, gồ ghề hơn, và cuối cùng là khó khăn hơn với những con đường mòn bị giày xéo nhiều cắt qua vùng nông thôn. Thor biết sẽ rất nguy hiểm cho người bình thường khi đi ngựa trên những con đường như này một mình, đặc biệt là vào ban đêm, khi mà những tên trộm ẩn nấp quanh đó, nhưng bản thân Thor hầu như không lo lắng về chuyện này, đặc biệt khi có Erec đi bên cạnh—trong thực tế, nếu có tên cướp nào đối đầu với họ, Thor còn cảm thấy lo lắng hơn cho chính tên cướp đó. Tất nhiên, bất kỳ tên trộm nào thử chặn đường một thành viên của Silver đều thật điên rồ.

 

Họ đi suốt ngày, hầu như không nghỉ ngơi cho đến khi Thor kiệt sức, thở hổn hển. Cậu không thể tin nổi Erec bền sức đến vậy; nhưng cậu không dám cho Erec biết là cậu đã quá mệt, vì sợ anh ấy nghĩ mình yếu ớt.

Họ đi qua một ngã rẽ lớn, Thor nhận ra nó. Cậu biết rằng nếu họ rẽ đúng hướng, con đường sẽ đưa họ đến ngôi làng của cậu. Trong khoảnh khắc, Thor cảm thấy dâng lên một nỗi nhớ, và một phần con người cậu muốn đi theo đường đó, để về gặp cha mình, về thăm ngôi làng của mình. Cậu phân vân cha mình đang làm gì lúc này, ai đang săn sóc bầy cừu, liệu cha sẽ giận dữ đến mức nào khi Thor đã không trở về. Không phải là cậu quan tâm đến ông nhiều đến vậy. Cậu chỉ nhớ về những thứ quen thuộc trong giây lát. Trên thực tế, cậu thấy nhẹ nhõm khi đã trốn thoát khỏi ngôi làng nhỏ bé này, và một phần khác trong cậu không bao giờ muốn quay trở lại.

Họ tiếp tục phi nước đại, ngày càng xa hơn về phía nam, tới vùng đất mà thậm chí Thor chưa bao giờ đến. Cậu đã nghe nói về nơi phân rẽ phía nam, mặc dù cậu chưa bao giờ có lý do để đến đó. Nó là một trong ba ngã tư đường chính dẫn đến biên giới phía nam của Vương quốc Nhẫn. Cậu đã đi nửa ngày từ Kinh thành, và mặt trời đã đổ bóng dài trên nền trời. Thor, đổ mồ hôi, thở hổn hển, bắt đầu tự hỏi trong e dè liệu cậu có kịp trở về ttrước bữa tiệc của Ðức vua tối nay. Liệu cậu có sai lầm khi đi cùng với Erec xa đến thế này?

Họ đi vòng qua một đỉnh đồi, và cuối cùng Thor đã thấy ở đó, xa tít tận chân trời: dấu hiệu không thể nhầm lẫn của ngã tư đầu tiên. Nó được đánh dấu bằng một ngọn tháp gầy lớn, cờ của Vua được treo trên đó quay về cả bốn hướng, và các thành viên của Silver đứng gác trên đỉnh lan can của ngọn tháp. Khi nhìn thấy Erec, người hiệp sĩ trên đỉnh tháp thổi kèm trompet. Cánh cổng tháp được kéo lên từ từ.

Họ đã đi được vài trăm dặm, Erec cho ngựa chậm lại để đi bộ. Lòng Thor rối như tơ khi cậu nhận ra đây là những phút cuối cùng với Erec và không biết đến bao lâu hai người mới được gặp lại. Ai biết, thực sự, liệu anh ấy có trở lại. Một năm là khoảng thời gian dài, và bất cứ điều gì đều có thể xảy ra. Thor thấy mừng, vì ít nhất, cậu đã có cơ hội đồng hành cùng anh ấy. Cậu cảm thấy như thể là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hai người họ đi cạnh nhau, những con ngựa của họ thở khó nhọc, những người đàn ông thở nặng nề khi đến gần tháp.

"Ta có thể không gặp cậu trong nhiều tuần trăng tới," Erec nói. "Khi ta trở về, ta sẽ có một người con gái cùng đồng hành. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Dù có điều gì xảy ra, hãy luôn nhớ rằng cậu sẽ luôn là cận vệ của ta."

Erec hít một hơi thật sâu.

"Khi ta rời xa cậu, có một vài điều ta muốn cậu nhớ. Một hiệp sĩ không rèn bởi sức mạnh— mà bằng trí thông minh. Chỉ có lòng can đảm thôi thì chưa đủ ngoài điều đó còn phải có danh dự và trí tuệ song hành. Cậu luôn phải tôi rèn để hoàn thiện tinh thần và trí lực. Không thụ động với tinh thần thượng võ, mà phải luôn nhớ chủ động. Cậu phải tự hoàn thiện bản thân, rèn mình tốt lên, từng giây phút mỗi ngày.

"Qua các tuần trăng này, cậu sẽ tìm hiểu về tất cả các loại vũ khí, mọi kỹ năng. Nhưng hãy nhớ rằng: có một cách thức khác để chiến đấu. Cách thức của phù thủy. Hãy tìm Argon, và học cách để phát triển sức mạnh tiềm ẩn của cậu. Ta đã cảm nhận được điều đó trong chính con người cậu. Cậu có tiềm năng lớn. Không có gì phải xấu hổ cả. Cậu có hiểu ý ta không? "

"Vâng, thưa chỉ huy," Thor trả lời, tràn trề lòng biết ơn vì sự thông thái và hiểu biết của anh.

"Ta chọn che chở cho cậu vì có nguyên do. Cậu không giống những người khác. Cậu có số phận vĩ đại hơn họ. Có lẽ, vĩ đại hơn so với cả chính ta. Nhưng nó vẫn tiềm ẩn. Cậu không nên xem đó là điều hiển nhiên. Cậu phải thực hiện nó. Ðể trở thành một chiến binh vĩ đại, cậu không những phải dũng cảm và trang bị cho bản thân đầy đủ kĩ năng. Mà còn phải có tinh thần của một chiến binh, luôn mang nó trong tim, trong tâm trí của mình. Cậu phải sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho người khác. Người hiệp sĩ vĩ đại nhất không tìm kiếm sự giàu có, danh dự hay sự nổi tiếng hoặc vinh quang. Người hiệp sĩ vĩ đại nhất có nhiệm vụ khó khăn hơn tất cả: nhiệm vụ truy tìm con người tốt hơn trong mình. Mỗi ngày, cậu phải cố gắng để hoàn thiện. Không chỉ là giỏi hơn những người khác, mà phải nỗ lực khiến mình giỏi hơn nữa. Phải đối xử đúng mực với người kém thế. Phải bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình. Ðó không phải là sứ mệnh dành cho kẻ yếu đuối. Ðó là một nhiệm vụ của một người anh hùng."

Tâm trí Thor quay cuồng khi anh cậu tiếp thu từng lời, suy ngẫm về lời nói của Erec một cách cẩn thận. Lòng cậu tràn ngập lòng biết ơn đối với anh, và chẳng biết làm thế nào để đáp lại. Cậu cảm thấy cần thêm nhiều mùa trăng nữa để cậu có thể hiểu hết thông điệp trong những lời nói của anh.

Họ đến cánh cổng của ngã tư đầu tiên, ngay khi họ đến, một số thành viên của Silver đi ra để chào đón Erec. Họ cưỡi ngựa đi lên cùng anh, nở với anh nụ cười tươi rói trên khuôn mặt, và khi anh nhảy xuống ngựa, họ vỗ mạnh vào lưng anh, như những người bạn cũ.

Thor nhảy xuống, cầm lấy giây cương của Lannin, và dẫn nó đến cho người giữ ngựa đứng ở cổng, để cho nó ăn và chải lông cho nó. Thor đứng đó khi Erec quay lại và nhìn cậu, một lần cuối cùng.

Trong giấy phút tạm biệt sau cùng của họ, Thor muốn nói quá nhiều thứ. Cậu muốn cảm ơn anh ấy. Và cậu cũng muốn nói với anh về tất cả mọi thứ. Về điềm báo. Về giấc mơ. Về nỗi lo lắng cho Ðức vua. Cậu nghĩ có lẽ Erec sẽ hiểu.

Nhưng cậu không biết cách nào để trải lòng. Bao quanh Erec là các hiệp sĩ, Thor sợ rằng Erec—và tất cả bọn họ—sẽ nghĩ cậu bị điên. Vì vậy, cậu chỉ đứng đó, lưỡi cứng lại, khi Erec với qua và siết chặt vai cậu một lần cuối.

"Bảo vệ Ðức vua của chúng ta," Erec nói giọng chắc nịch.

Lời nói khiến Thor lạnh sống lưng, như thể Erec đọc được ý nghĩ của cậu.

Erec quay người, đi qua cánh cổng cùng với các hiệp sĩ khác, quay lưng lại phía cậu, cánh cổng đầy chông kim loại nhọn từ từ hạ xuống phía sau anh.

Erec đã đi rồi. Thor thấy lòng mình trống rỗng. Có thể cả năm nữa cậu mới được gặp lại anh.

Thor nhảy lên ngựa, nắm dây cương và thúc mạnh vào ngựa. Lúc này đã là xế chiều và cậu còn nửa ngày đường để quay về để tham gia bữa yến tiệc. Cậu cảm thấy những lời cuối cùng của Erec vang lên trong đầu, như một câu thần chú.

Bảo vệ Ðức vua của chúng ta.

Bảo vệ Ðức vua của chúng ta.

Другие книги автора

Купите 3 книги одновременно и выберите четвёртую в подарок!

Чтобы воспользоваться акцией, добавьте нужные книги в корзину. Сделать это можно на странице каждой книги, либо в общем списке:

  1. Нажмите на многоточие
    рядом с книгой
  2. Выберите пункт
    «Добавить в корзину»